SUY NIỆM
Cô y tá nọ hướng dẫn một chàng thanh
niên với vẻ mặt hốt hoảng âu sầu tới bên giường bệnh của ông già. Cô nói: “Ông
ơi! Con trai ông đã tới đây này!” Cô phải nhắc lại nhiều bận thì ông già bệnh
nhân mới mở mắt ra nhìn. Ông bị ảnh hưởng thuốc mê và cơn đau nên chỉ nhìn thấy
lờ mờ người thanh niên đứng bên bình dưỡng khí ở đầu giường.
Ông giơ tay quờ quạng nắm lấy bàn tay người thanh niên,
xiết chặt, không rời tay ra như cần một sự an ủi. Cô y tá lăng xăng mang một
chiếc ghế lại gần giường bệnh cho người thanh niên ngồi. Rồi suốt đêm đó, người
thanh niên ngồi giữ bàn tay ông già và nói những lời an ủi đầy hứa hẹn. Người
bệnh già thì chẳng nói được câu gì, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay người thanh
niên. Sáng ngày ra, người bệnh nhân thở hắt ra và chết. Người thanh niên bùi
ngùi đặt cái bàn tay bất động nọ xuống bên giường, và đi báo tin cho cô y tá.
Trong khi cô ý tá làm thủ tục giấy tờ, người thanh niên tần ngần đứng bên cạnh.
Khi cô làm xong thủ tục, cô ngỏ lời chia buồn với chàng thanh niên, thì chàng
này hỏi cô rằng: “Ông ấy là ai vậy? Tên là gì?”. Cô y tá ngạc nhiên: “Tôi tưởng
ông ta là cha anh?”. Chàng thanh niên trả lời: “Không, ông ta không phải là cha
tôi, tôi chưa hề gặp ông ta bao giờ, tôi vào thăm người bạn có lẽ cùng họ, nên
cô dẫn tôi nhầm tới đây.” Cô y tá kêu lên: “Ồ, thế sao anh không cho tôi biết
khi tôi dẫn anh tới đây!” Chàng thanh niên nọ chậm rãi: “Khi tôi được biết ông
ta bệnh nặng khó qua khỏi, mà ông ta lại đang mong mỏi sự có mặt người con trai
chưa tới được. Ông ta đã yếu quá cũng không nhận ra được ai cả, tôi cảm thấy
ông ta rất cần tôi, nên tôi ở lại cũng có sao đâu!”
Chỉ một ý nghĩ nhỏ:
“Ông ấy cần tôi”, bằng lòng nhân ái, chàng thanh niên đã giúp một người hoàn
toàn xa lạ có được hạnh phúc đoàn tụ ở những phút cuối đời.
Cái nhộn nhịp của
cuộc sống đôi lúc khiến chúng ta không thấy những mảnh đời bất hạnh đang trông
chờ bàn tay ân cần giúp đỡ của chúng ta. Đức Giê-su một con người có trái tim yêu
thương, Ngài thấy và liền chạnh lòng thương, Ngài luôn luôn để tâm, để hết thời
gian cho việc thương xót. Còn chúng ta, mối quan tâm nhất của chúng ta trong giây
phút này là gì, đặc biệt trong năm lòng thương xót này, chúng ta có kế hoạch gì
cho việc thực thi lòng thương xót Chúa. Tôi để lại trong tôi và trong bạn suy
nghỉ để chúng ta mỗi ngày sống thân mật với Đức Ki-tô nhân từ hơn.
Chúng ta cùng đọc bài
Tin Mừng để thấy lòng thương xót của Chúa Giêsu dành cho người phong hủi như
thế nào.
TIN
MỪNG: Mc 1, 40-45
Có người bị phong hủi đến gặp Người, anh ta
quỳ xuống van xin rằng: "Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được
sạch." 41 Người chạnh lòng thương giơ tay đụng vào anh và bảo:
"Tôi muốn, anh sạch đi! " 42 Lập tức, chứng phong hủi biến
khỏi anh, và anh được sạch. 43 Nhưng Người nghiêm giọng đuổi anh đi
ngay, 44 và bảo anh: "Coi chừng, đừng nói gì với ai cả, nhưng
hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được lành sạch, thì hãy dâng những gì ông
Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết." 45 Nhưng vừa
ra khỏi đó, anh đã bắt đầu rao truyền và tung tin ấy khắp nơi, đến nỗi Người
không thể công khai vào thành nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng
ngoài thành. Và dân chúng từ khắp nơi kéo đến với Người.
LỜI NGUYỆN:
Lạy Thiên Chúa,
Đấng đầy lòng thương xót, Đấng duy nhất tốt lành. Trước nỗi đau, tật bệnh và
nỗi khốn cùng của nhân loại, Chúa luôn chạnh lòng thương xót, chữa lành, tha
thứ và yêu thương. Xin cho con nhạy bén trước những người đang khủng hoảng tinh
thần và cần đến con; cảm thông với người thống khổ; tôn trọng và tha thứ cho
những ai đã làm tổn thương nhau.Amen.
Sr Marie Barthélémy Huỳnh Thị Ánh Tuyết, SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét