Thứ Tư, 6 tháng 7, 2016

HÃY CHO NHƯNG KHÔNG



TIN MỪNG Mt 10, 7-15

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con hãy đi rao giảng rằng "Nước Trời đã gần đến". Hãy chữa những bệnh nhân, hãy làm cho kẻ chết sống lại, hãy làm cho những kẻ phong cùi được sạch và hãy trừ quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không. Các con chớ mang vàng bạc, tiền nong trong đai lưng, chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang giày dép và gậy gộc, vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
"Khi các con vào thành hay làng nào, hãy hỏi ở đó ai là người xứng đáng, thì ở lại đó cho tới lúc ra đi. Khi vào nhà nào, các con hãy chào rằng: "Bình an cho nhà này". Nếu nhà ấy xứng đáng thì sự bình an của các con sẽ đến với nhà ấy. Nhưng nếu ai không tiếp rước các con và không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi nhà hay thành ấy và giũ bụi chân các con lại. Thật, Thầy bảo các con: Trong ngày phán xét, đất Sôđôma và Gômôra sẽ được xét xử khoan dung hơn thành ấy".

SUY NIỆM:

Ðại thi hào Rabindranath Tagore của Ấn Ðộ có kể câu chuyện ngụ ngôn như sau: Khi còn trẻ, tôi cảm thấy tràn đầy năng lực... Một buổi sáng nọ, tôi ra khỏi nhà và hô lớn: "Tôi sẵn sàng phục vụ bất cứ ai muốn". Thế là tôi hăm hở lên đường và trong tư thế sẵn sàng phục vụ bất cứ ai chờ đợi. Từ đằng xa, đức vua và đoàn tùy tùng tiến đến. Vừa nghe tiếng tôi, ngài đã dừng lại và nói với tôi: "Ta đưa ngươi vào cung hầu hạ ta và bù lại, ta sẽ ban cho ngươi quyền hành". Ngẫm nghĩ, không biết dùng quyền hành để làm gì, tôi đành lặng lẽ bỏ đi...
Tôi tiếp tục ra đi và hô lớn: "Tôi sẵn sàng phục vụ bất cứ ai muốn". Chiều hôm đó, có một cụ già ngỏ ý thuê tôi và để đền bù, cụ cho tôi những đồng bạc mà âm thanh vang lên như bản nhạc. Nhưng tôi cảm thấy không cần tiền bạc, cho nên đành tiếp tục ra đi.
Tôi tiếp tục ra đi và tiến gần đến một căn nhà xinh đẹp. Một em bé gái xinh đẹp chào tôi và đề nghị với tôi: "Tôi thuê anh và bù lại, tôi sẽ tặng cho anh nụ cười của tôi". Tôi cảm thấy do dự. Một nụ cười sẽ kéo dài bao lâu? Chỉ trong chớp nhoáng, cô bé đã biến vào bóng tối...
Khi tôi rời bỏ căn nhà xinh đẹp, thì trời cũng đã tối. Tôi ngã người trên thảm cỏ và ngủ thiếp. Sáng ngày hôm sau, tôi thức giấc trong sự mệt mỏi. Khi mặt trời vừa lên, tôi đi lần ra bãi biển. Một cậu bé đang chơi đùa trên cát. Vừa thấy tôi, nó ngẩng đầu lên, mỉm cười như thể đã từng quen biết với tôi. Một lúc sau, nó nói với tôi: "Tôi sẵn sàng thuê anh và bù lại, tôi không có gì để cho anh cả". Tôi đón nhận ngay giao kèo của cậu bé. Và chúng tôi bắt đầu chơi đùa với nhau trên bãi cát. Những người qua lại ngỏ ý muốn thuê tôi, nhưng tôi từ chối, bởi vì từ ngày hôm đó, tôi mới thực sự cảm thấy mình là một con người tự do.
Không gì quý bằng độc lập tự do: không chừng câu khẩu hiệu quen thuộc này ứng dụng một cách rất xác thực vào đời sống Ðức Tin của chúng ta... Chúng ta tuyên xưng Chúa Giêsu là Ðấng Cứu Thoát, bởi vì Ngài đến để giải phóng chúng ta, Ngài đến để làm cho chúng ta được tự do. Và tự do mà Ngài mang lại cho chúng ta là gì nếu không phải là tự do khỏi tội lỗi, tự do khỏi đam mê, tự do khỏi ích kỷ, tự do khỏi danh vọng, tiền bạc và tất cả những gì ràng buộc con người...(Trích sách Lẽ Sống)
Câu chuyện trên cách nào đó đã phác họa lại hình ảnh cụ thể của người môn đệ theo Thầy Giêsu. Người môn đệ của Thầy Giêsu cần có sự tự do và bình an. Tin Mừng hôm nay Thánh Mát-thêu đề cập đến khi Thầy Giêsu sai các môn đệ đi rao giảng Tin Mừng. “Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không. Các con chớ mang vàng bạc, tiền nong trong đai lưng, chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang giày dép và gậy gộc, vì thợ thì đáng được nuôi ăn”. (Mt 10, 8-10). Nếu hiểu theo nghĩa đen của Tin Mừng, thì ngày nay người môn đệ không thể thực hiện được, nhưng Thầy Giêsu muốn cho các môn đệ và chúng ta  hôm nay sống thanh thoát, không bị ràng buộc bởi tiền bạc, của cải, các phương tiện vật chất… Vì ngày nay loan báo Tin Mừng không thể thiếu các phương tiện. Mong sao chúng ta không bị các phương tiện làm hoa mắt mà đánh mất lời dạy của Thầy Giêsu.
Hành trang độc nhất mà Thầy Giêsu muốn người môn đệ mang theo đó là sự bình an. Ngài đã chỉ thị rằng: “Khi vào nhà nào, các con hãy chào rằng: Bình an cho nhà này. Nếu nhà ấy xứng đáng thì sự bình an của các con sẽ đến với nhà ấy”. (Mt 10,12)
Người môn đệ đích thật của Thầy Giêsu  là người biết trao ban bình an cho mọi người và người biết đón nhận mọi sự trong bình an. Bình an làm cho chúng ta được tự do, thanh thoát… nhất là khi chúng ta bị loại trừ, bị chối bỏ… trong khi thi hành sứ mạng. Khi chúng ta trải qua những kinh nghiệm này chắc chắn sẽ cho chúng ta một sự cảm thông, chia sẽ khi chúng ta đến với những người nghèo, những người bị bỏ rời, đang sống lầm lũi bên lề xã hội. Họ chính là ân nhân của chúng ta, nhờ họ chúng ta biết mình là ai? Sống bình an, sống yêu thương là Sống lời dạy của Thầy Giêsu.



 LỜI NGUYỆN:

Lạy Chúa Giêsu yêu mến,
 Xin ban cho con ơn Đức Tin để con dám sống những điều con tuyên xưng.
Xin ban cho con đức Cậy để con can đảm tín thác vào lời Chúa hứa.
Xin ban cho con Đức Mền để con dám phục vụ cách nhưng không. Amen.

M. Prudence, SPP


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét