LỜI CHÚA: Lc
10, 38-42
Một hôm, Ðức
Giêsu vào làng kia. Có một người phụ nữ tên là Mácta đón Người vào nhà. Cô có
người em gái tên là Maria. Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy.
Còn cô Mácta thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà nói: “Thưa Thầy, em
con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một
tay!” Chúa đáp: “Mácta! Mácta ơi! Chị lo lắng và lăng xăng nhiều chuyện quá! Chỉ
có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy
đi.”
SUY NIỆM:
Tin Mừng hôm
nay cho chúng ta gặp lại hai khuôn mặt thân quen nhưng cách sống hoàn toàn khác
nhau. Đó là cô chị Mácta và cô em Maria.
Gia đinh hai
cô ở làng Bêtania, đây là gia đinh rất thân thiết với Chúa Giêsu trong hành
trình truyền giáo, Chúa Giêsu và các môn đệ hay lui tới. Vì thân thiết nên hai
cô đón Thầy cách thân thiện và gần gũi.
Mácta xem ra
giỏi “nữ công gia chánh”. Cô tất bật với công việc muốn trổ tài thết đãi Thầy với
bữa ăn thịnh soạn để tỏ lòng kính trọng Thầy. Còn Maria thì cứ bình thản, vô tư
ngồi bên chân Thầy để nghe, Lời Thầy đã lôi cuốn cô, Cô đã đón nhận Lời cách tự
nhiên và trọn vẹn. Chắc chắn đây là giây phút hạnh phúc nhất của đời cô.
Mácta có cái
gì đó tức tối, bực bội. Bởi vì cô tất bật lo việc phục vụ, mà cả Thầy và người
em gái không quan tâm và giúp đỡ cô. Nên cô đã lên tiếng: “Thưa Thầy, em con để
mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao?”. Nói như thế là Mácta trách cả Thầy luôn. Cô
không hiểu em mình làm gì và Thầy đang làm gì. Cô cứ nghỉ chi cô mới là người tận
tâm phục vụ và yêu mến Thầy. Nên cô nói tiếp “Xin Thầy bảo nó giúp con một
tay!” Mácta cũng muốn Thầy cũng phải để ý và quan tâm tới biết công việc mình
làm. Cô kéo Thầy về phía công việc của mình.
Thầy Giêsu
biết rõ tất cả, Thầy không loai trừ việc làm của cô Mácta nhưng Thầy muôn chỉ
cho cô biết việc nào quan trọng hơn: “Mácta! Mácta ơi! Chị lo lắng và lăng xăng
nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt
nhất và sẽ không bị lấy đi.”
Lời của Thầy
nói với Mácta cũng nói cho chúng ta ngày hôm nay giữa cuộc sống ồng ào và xao động.
Nhiều khi chúng ta coi trọng việc làm hơn sự tĩnh tâm bên trong, coi trong phục
vụ hơn đời sống cầu nguyện, coi trong đời sống bề ngoài hơn là những năng động
bên trong…
Cầu nguyện
và phục vụ là ơn gọi và sứ mạng của con người, nó cần được cân bằng và bổ túc
cho nhau. Hơn nữa, đây chính là căn tính của người kitô hữu, vì thế chúng ta
hãy làm trong tình yêu với Đấng đã ban sức mạnh cho chúng ta. Chúng ta thực hiện
nói không phải bằng cảm xúc nhưng là thực hiện theo Thánh Ý Chúa. Vì không có
ơn Chúa chúng ta không thể làm gì được.
LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu,
Đấng con tôn thờ và yêu mến. Xin cho con ý thức rằng phục vụ là cầu nguyện và cầu
nguyện cũng là phục vụ để con đừng bao giờ xao lãng nhưng biết chu toàn cả hai
bổn phận trong yêu mến và phó thác. Amen.
M. Prudence,
SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét