TIN MỪNG Lc 1, 39- 56
39 Hồi ấy, bà Ma-ri-a
vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa.40
Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào hỏi bà Ê-li-sa-bét.41 Bà
Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và
bà được đầy tràn Thánh Thần,42 liền kêu lớn tiếng và nói rằng:
« Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang
cũng được chúc phúc.43 Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với
tôi thế này?44 Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa
con trong bụng đã nhảy lên vui sướng.45 Em thật có phúc, vì đã tin
rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em. » 46 Bấy
giờ bà Ma-ri-a nói:
Linh hồn
tôi ngợi khen Đức Chúa,
47 thần trí tôi hớn hở vui mừng
vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
47 thần trí tôi hớn hở vui mừng
vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
48 Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới;
từ nay, hết mọi đời
sẽ khen tôi diễm phúc.
49 Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi
biết bao điều cao cả,
danh Người thật chí thánh chí tôn!
Người đoái thương nhìn tới;
từ nay, hết mọi đời
sẽ khen tôi diễm phúc.
49 Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi
biết bao điều cao cả,
danh Người thật chí thánh chí tôn!
50 Đời nọ tới đời kia,
Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
51 Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
51 Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
52 Chúa hạ bệ những ai
quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
53 Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư,
người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
53 Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư,
người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
54 Chúa độ trì Ít-ra-en,
tôi tớ của Người,
55 như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
vì Người nhớ lại lòng thương xót
dành cho tổ phụ Áp-ra-ham
và cho con cháu đến muôn đời."
55 như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
vì Người nhớ lại lòng thương xót
dành cho tổ phụ Áp-ra-ham
và cho con cháu đến muôn đời."
56 Bà Ma-ri-a ở lại với
bà Ê-li-sa-bét độ ba tháng, rồi trở về nhà.
SUY NIỆM
Thăm viếng là cuộc tiếp xúc thân mật giữa hai người, hay giữa một nhóm nhỏ, nói lên tình thân ái, xiết chặt vòng tay yêu thương, trao đổi, sẻ chia niềm vui, nỗi buồn... Chắc chắc cuộc thăm viếng nào cũng làm cho niềm vui được nhân đôi lên và nếu là nỗi buồn sẽ vơi đi.
Có một cuộc thăm viếng tuy âm thầm nhưng mạnh mẽ, tuy lặng lẽ nhưng rất sống động và đã trở nên nổi tiếng qua bao thế kỷ và trở thành một điểm dừng lý tưởng cho bao thế hệ chiêm ngắm và mộ mến. Đó là cuộc thăm viếng của Mẹ Maria và bà Eliabeth.
Chúng ta hãy hình dung ra Đức Maria « vội vã lên đường », bước đi và tâm tình của Mẹ trong cuộc hành trình đi đến miền núi, đến thành thuộc chi tộc Giu-đa. Với mầu nhiệm Truyền Tin, Đức Mẹ “trở nên một” với Đức Giê-su, nhưng Đức Mẹ đón nhận ơn huệ Đức Giê-su-Ki-tô không phải cho riêng mình, nhưng để chia sẻ, thậm chí trao ban cách trọn vẹn cho loài người và cho từng người thuộc mọi thế hệ, trong đó có chúng ta hôm nay. Chính vì thế, ngay sau đó, Đức Mẹ “vội vã lên đường”, để hướng về người khác. “Người khác” là những ai? Là bà Elizabeth đang cưu mang, và em bé tuy còn đang được hình thành trong bụng mẹ, đã nghe được lời chào yêu thương trao ban Lời Sự Sống của Mẹ Maria, nên đã “nhảy mừng”; và chung quanh hai mẹ con, còn có người cha, các thành viên trong gia đình, còn có dòng tộc, hành xóm láng giềng và nhiều người ở “khắp miền Giu-đê” (Lc 1, 65).
Có một cuộc thăm viếng tuy âm thầm nhưng mạnh mẽ, tuy lặng lẽ nhưng rất sống động và đã trở nên nổi tiếng qua bao thế kỷ và trở thành một điểm dừng lý tưởng cho bao thế hệ chiêm ngắm và mộ mến. Đó là cuộc thăm viếng của Mẹ Maria và bà Eliabeth.
Chúng ta hãy hình dung ra Đức Maria « vội vã lên đường », bước đi và tâm tình của Mẹ trong cuộc hành trình đi đến miền núi, đến thành thuộc chi tộc Giu-đa. Với mầu nhiệm Truyền Tin, Đức Mẹ “trở nên một” với Đức Giê-su, nhưng Đức Mẹ đón nhận ơn huệ Đức Giê-su-Ki-tô không phải cho riêng mình, nhưng để chia sẻ, thậm chí trao ban cách trọn vẹn cho loài người và cho từng người thuộc mọi thế hệ, trong đó có chúng ta hôm nay. Chính vì thế, ngay sau đó, Đức Mẹ “vội vã lên đường”, để hướng về người khác. “Người khác” là những ai? Là bà Elizabeth đang cưu mang, và em bé tuy còn đang được hình thành trong bụng mẹ, đã nghe được lời chào yêu thương trao ban Lời Sự Sống của Mẹ Maria, nên đã “nhảy mừng”; và chung quanh hai mẹ con, còn có người cha, các thành viên trong gia đình, còn có dòng tộc, hành xóm láng giềng và nhiều người ở “khắp miền Giu-đê” (Lc 1, 65).
Chính từ cuộc gặp gỡ này, trào vọt ra những lời ca
tụng bất hủ: lời ca tụng của bà Elizabeth góp phần làm nên kinh Kính Mừng vang
lên khắp nơi và bất tận từ lòng tin, lòng mến và niềm hi vọng của Giáo Hội; và
lời ca tụng Magnificat của Mẹ Maria
trở thành Tin Mừng và lời ca tụng Thiên Chúa trang trọng nhất trong Giờ Kinh
Chiều hằng ngày của chúng ta.
Nhưng nếu chúng ta đặt mầu nhiệm Thăm Viếng dưới ánh
của toàn bộ cuộc đời Đức Mẹ trong tương quan mật thiết với Đức Ki-tô, chúng ta
sẽ nhận ra rằng, “trở nên một” không chỉ là thời gian Đức Mẹ cưu mang Đức
Giê-su, nhưng còn là hình ảnh diễn tả hành trình trở nên một với Đức Giê-su của
Đức Mẹ trong suốt cả cuộc đời, và không chỉ ở đời này, những còn mãi mãi, đặc
biệt với ơn huệ “Hồn Xác Lên Trời”. Vì thế, mầu nhiệm Thăm Viếng của Đức Mẹ
không chỉ là một biến cố đã qua, nhưng là một “năng động sống” của Đức Mẹ. Vậy,
chúng ta hãy chiêm ngắm cuộc đời của Đức Mẹ như là một hành trình:
Ø
Liên lỉ trở nên một
với Đức Ki-tô, như một “Nữ Tì hèn mọn”.
Ø
Và liên lỉ, để cho Đức
Ki-tô lớn lên, trong lòng dạ và trong cuộc đời của mình.
Ø
Và liên lỉ chia sẻ Đức
Ki-tô cho người khác.
Và chúng ta được mời gọi quảng đại mở lòng và mở cuộc
đời, để đón nhận ra những gì Mẹ chia sẻ, đó là Đức Ki-tô và cách thức Mẹ trở
nên một với Ngài, để chúng ta cũng thực hiện cùng một hành trình « Thăm
Viếng » của Mẹ trong đời sống mỗi ngày của chúng ta. (Trích SN Cha Giuse
Nguyễn Văn Lộc, SPP)
LỜI NGUYỆN
Lạy Mẹ Maria, đời Mẹ là một cuộc lên
đường, bởi vì Thánh ý Chúa luôn là lời mời gọi Mẹ ra đi. Ra đi khỏi ý định
riêng tư của Mẹ, ra khỏi chỗ thân quen của ý nghĩ, lời nói và việc làm của Mẹ.
Vì thế Mẹ không còn giữ gì cho riêng bản thân của Mẹ nữa mà Mẹ đã thuộc trọn về
Thiên Chúa cách hoàn toàn và viên mãn. Xin cho con biết noi gượng Mẹ, nhìn lên
Mẹ và nhờ lời chuyển cầu của Mẹ, xin Chúa cho con luôn sẵn sàng lên đường. Đó
là luôn buông bỏ mình để thực hiện ý định của Thiên Chúa. Amen
M. Prudence, SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét