Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

THƯ GỞI ANH BATTIMÊ


Tin Mừng Mc 10, 46-52
Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi thành Giêricô cùng với các môn đệ, và một đám đông, thì có con ông Timê tên là Bartimê, một người mù ăn xin đang ngồi ở vệ đường. Khi anh ta nghe biết đó là Chúa Giêsu Nagiarét, liền kêu lên rằng: "Hỡi ông Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi". Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to hơn: "Hỡi con vua Ðavít , xin thương xót tôi".
Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh". Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: "Anh muốn Ta làm gì cho anh"? Người mù thưa: "Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy". Chúa Giêsu đáp: "Ðược, đức tin của anh đã chữa anh". Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người.

Hôm nay, sau khi đọc Tin Mừng, suy niệm và cầu nguyện. Tôi liền viết viết thăm anh Batimê.

Batimê, anh thân mến!
Tôi tin rằng anh biết tôi nhưng tôi không biết anh. Vì anh sống cùng thời với Thầy Giêsu, thì chắc chắn bây giờ anh đã trên Thiên Quốc với Thầy. Tôi còn ở tại thế, nên tôi khắc khoải và mong ước ngày gặp anh và gặp Thầy.

Đoạn Tin Mừng hôm nay nói về anh, tôi tự hào về anh bao nhiêu tôi lại thấy mình bất xứng bấy nhiêu. Câu chuyện kể về cuộc đời anh nhưng lại đụng chạm đến cuộc sống tôi. Tôi cảm phục anh. Tuy anh mù nhưng lòng anh sáng, Mắt tôi sáng nhưng lòng tôi mù, anh ạ.

Bài học anh để lại cho tôi đó là:
Tin vào Thầy Giêsu tuyệt đối qua lời cầu xin, anh đã kêu lên: “Lạy Thầy Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi". Anh không chỉ kêu lên một lần nhưng là nhiều lần cho dù nhiều người quát nạt anh “im đi” anh càng la to hơn nữa.
Thầy đã nghe tiếng anh kêu. Thầy dừng lại. Và bảo anh đến với Thầy. Không ngần ngại ". liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Thầy. Tôi dừng lại chiêm ngắm hành động của anh:
- Liệng áo choàng,
- Đứng dậy
- Đến cùng Thầy
Hành động của anh chất vấn tôi: Tôi xác tín rằng nhiều lần trong cuộc sống, tôi cũng gặp cảnh mù tối của hành trình Đức tin, có khi tôi cũng sống bên lề đường của sự coi thường, Rồi tôi cũng cố lấy chiếc áo khoác cũ kỷ của trách móc giận hờn...để che đậy tấm thân mù lòa của tôi.
 Tôi còn khác xa anh. Anh đã bỏ tất cả để đến với Thầy để được Thầy chữa lành còn tôi vẫn mù và vẫn tật nguyền vì tôi còn né tránh, còn tính toán, còn giận hờn... chưa dứt khoát đứng dậy, chưa dám vứt chiếc áo choàng cũ kỷ ấy.
Anh đã thuộc về Thầy, vì anh để cho Thầy đụng chạm và chữa lành anh. Anh đã bước đi theo Thầy trên mọi nẻo đường Thầy đi. Anh thật hạnh phúc cùng song hành với Thầy.
Anh cầu nguyện cho tôi nhé! Để tôi thinh lặng đủ, lắng nghe tiếng Thầy gọi, hầu tôi đứng lên đi về phía Thầy để cùng song hành với Thầy mọi ngày trong cuộc sống của tôi.
Tôi hy vọng, cuộc sống tôi cũng sẽ hạnh phúc như anh. Vì đời chúng ta có Thầy.
Chúng mình cùng cầu nguyện cho  nhau anh nhé.
Tôi mượn bai thánh ca này  như lời tâm sự để  thưa lên với Thầy .


Chào anh Batimê

M. Prudence, SPP

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét