Chúng ta thử hình dung tâm trạng của bà
Maria, bà sống trong hoàn cảnh thật đau thương và bi đát. Cảnh bàng hoàng, sợ
hãi…Thầy Giêsu bị bắt, bị giết… Chứng kiến cảnh Thầy chết trên Thập Giá. Cơn
đau, và nỗi niềm thương nhớ chưa nguôi ngoai, nước mắt vẫn còn trên mi… đứng
ngồi không yên. Hãy đặt mình trong đó để cảm thông với bà. Phải chăng tôi cũng đang sống như bà?
Ngày thứ nhất trong tuần, khi trời còn
tối, bà đã ra thăm mộ Thầy, có lẽ khi đã yêu, con người không thể ở yên, họ được
thôi thúc làm gì đó cho người mình yêu. Maria yêu Thầy, nên bà bất chấp sự sợ
hãi, sự không an toàn… có lẽ dọc đường
bà cũng đã nghĩ: “ai sẽ giúp tôi lăn tảng đá ra”? Nhưng khi ra đến mộ, mọi sự
đã hoàn toàn khác. Không thấy xác Thầy đâu và “ bà đứng gần mồ Thầy mà
than khóc”.
Tình yêu Phục Sinh đòi chúng ta bật ra khỏi chính con người của
mình, ra khỏi vòng lẩn quẩn của cái tôi cũ kỹ và bước đi trong ánh sáng của bình
minh, của ngày mới. Như Maria Madala, bà yêu Thầy thật nồng nàn nhưng tình yêu
của bà còn dừng lại ở chính bản thân và tự sức mình, nên bà còn có những dòng
nước mắt và lời khóc than. Nhưng khi bà nghe được tiếng gọi chính tên của bà “Maria”.
Bà quay lại và đáp trả “ Rabboni” Tiếng gọi và lời đáp trả được tháp nhập vào
nhau như là duy nhất sẽ làm sáng lên Tình yêu. Quả vậy Maria Madala nhận ra Thầy
đã phục Sinh khi bà quên đi chính mình và quay lại với sức mạnh và mạc khải của
Thầy và bằng chính ơn Thầy ban.
Đời sống của chúng ta, nhiều khi còn nhiều những nỗi buồn và dòng
nước mắt của khổ đau, lo toan, phiền muộn…khi nghĩ đến bản thân còn lạc loài,
bị bỏ rơi, hay bị coi thường giữa một cộng đồng người cùng nghề nghiệp, cùng chí hướng hay cùng lý
tưởng… Xin cho chúng ta có cái nhìn tinh tế của con tim rộng mở để đón nhận
nhau và cùng nhận ra tất cả là Ơn Ban để ôm tất cả vào lòng và dâng lên Đấng đã
Phục Sinh vì yêu thương và giải thoát chúng ta. Đoạn Tin Mừng hôm nay sẽ là nguồn an ủi cho chúng ta khi chúng sống đúng niềm tin của mình.
TIN MỪNG theo Thánh Gioan. Ga 20, 11-18
Khi ấy, bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào
trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa
Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi:
"Tại sao bà khóc?" Bà trả lời: "Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi
và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu?" Vừa nói xong, bà quay mặt
lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó, nhưng bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa
Giêsu hỏi: "Bà kia, sao mà khóc, bà tìm ai?" Tưởng là người giữ vườn,
Maria thưa: "Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết
ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người". Chúa Giêsu gọi:
"Maria". Quay mặt lại, bà thưa Người: "Rabboni!" (nghĩa là
"Lạy Thầy!"). Chúa Giêsu bảo bà: "Ðừng động đến Ta, vì Ta chưa
về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta
về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa
các con".
Maria Mađalêna đi báo tin cho các môn đệ rằng: "Tôi đã trông
thấy Chúa và Chúa đã phán với tôi những điều ấy".
LỜI NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, Chúa đã sống lại và ra khỏi mồ, xin cho con ra khỏi nấm mồ của bản thân con để lắng nghe và đáp lại tiếng Chúa gọi con trong mọi biến cố của cuộc sống. Hầu con nhận ra Chúa đang sống trong con và trong mọi người Chúa gởi đến cho con. Amen.
M.Prudence, SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét