TIN MỪNG (Mt 4, 12-25)
Khi Đức
Giê-su nghe tin ông Gio-an đã bị nộp, Người lánh qua miền Ga-li-lê.13 Rồi Người
bỏ Na-da-rét, đến ở Ca-phác-na-um, một thành ven biển hồ Ga-li-lê, thuộc địa hạt
Dơ-vu-lun và Náp-ta-li,14 để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a nói:15 Này đất
Dơ-vu-lun, và đất Náp-ta-li, hỡi con đường ven biển, và vùng tả ngạn sông
Gio-đan, hỡi Ga-li-lê, miền đất của dân ngoại!16 Đoàn dân đang ngồi trong cảnh
tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối
của tử thần nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi. 17 Từ lúc đó, Đức Giê-su bắt
đầu rao giảng và nói rằng: "Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần."
18 Người
đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy hai anh em kia, là ông Si-môn, cũng
gọi là Phê-rô, và người anh là ông An-rê, đang quăng chài xuống biển, vì các
ông làm nghề đánh cá.19 Người bảo các ông: "Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ
làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá."20 Lập tức hai ông
bỏ chài lưới mà đi theo Người. 21 Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác
con ông Dê-bê-đê, là ông Gia-cô-bê và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang
cùng với cha là ông Dê-bê-đê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông.22 Lập tức,
các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người.
23 Thế rồi Đức
Giê-su đi khắp miền Ga-li-lê, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng
Nước Trời, và chữa hết mọi kẻ bệnh hoạn tật nguyền trong dân. 24 Danh tiếng Người
đồn ra khắp xứ Xy-ri. Thiên hạ đem đến cho Người mọi kẻ ốm đau, mắc đủ thứ bệnh
hoạn tật nguyền: những kẻ bị quỷ ám, kinh phong, bại liệt; và Người đã chữa họ.25
Từ miền Ga-li-lê, vùng Thập Tỉnh, thành Giê-ru-sa-lem, miền Giu-đê và vùng bên
kia sông Gio-đan, dân chúng lũ lượt kéo đến đi theo Người.
SUY NIỆM:
Lời Chúa,
trong tuần thư ba thường niên cho chúng ta thấy hai ngữ cảnh:
Thứ nhất các
bài đọc nhắc nhiều đến các địa danh. Đặc biệt bài Tin Mừng nhắc đến Galilê vùng
dân ngoại. Nhưng Chúa Giêsu đã chọn nơi này để ẩn náu. Hơn nữa, đây cũng là địa
danh Ngài bắt đầu cho sứ vụ rao giảng Tin Mừng
Thứ hai,
chính tại địa dang này Chúa Giêsu đã chọn gọi các môn đệ. Chắc hẳn, Na-da-rét, Ca-phác-na-um,
và Ga-li-lê là nơi Ngài sẽ gắn bó trong công cuộc rao giảng. Vì nơi đây:
« Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm
đã thấy một ánh sáng huy hoàng » (c. 16a)
« Và những
kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi. »
(c. 16b)
« Ánh
sáng huy hoàng, bừng lên chiếu rọi » tương ứng với sự hiện diện của của Đức
Giê-su công bố Nước Trời và là hiện thân của Nước Trời. Thật vậy, bài Tin Mừng
kể lại :
Từ lúc đó, Đức
Giê-su bắt đầu rao giảng và nói rằng:
« Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần. »(c. 17)
« Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần. »(c. 17)
Nước Trời mà
Đức Giê-su rao giảng mời gọi thực hiện hành trình sám hối. Bởi vì, để đón nhận
Nước Trời, chúng ta phải từ bỏ tất cả những gì ngăn cản chúng ta đón nhận Nước
Trời, phải giữ khoảng cách với tất cả những gì không thuộc về hay không giúp hướng
về Nước Trời. Nhưng đàng khác, Nước Trời cũng lôi kéo chúng ta và làm chúng ta
say mê, vì Nước Trời làm cho no thỏa những khát vọng thâm sâu và mạnh mẽ nhất của
con người. Loài người chúng ta dựng nên bởi Thiên Chúa và cho Thiên Chúa, vì thế,
tự bản chất hướng về Nước của Thiên Chúa.
Để loan báo Tin
Mừng, Chúa Giêsu đa kêu gọi các môn đệ là những cộng sự đắc lực và nhưng không.
Điều này giúp chúng ta hiểu ơn gọi của chúng ta một cách mới mẻ: ơn gọi của
chúng ta thuộc về Tin Mừng Nước Trời, là dấu chỉ của Tin Mừng Nước Trời. Thực vậy,
đời dâng hiến giữa đời hay trong một Hội Dòng đều là dấu chỉ sống động của Nước
Trời.
Đức Giê-su đến
tận nơi, gặp gỡ và kêu gọi hai lần, mỗi lần hai anh em (c. 18-20; 21-22). Ơn gọi
của các môn đệ đầu tiên có ba đặc điểm. Ba đặc điểm này cũng thuộc về mọi ơn gọi,
trong đó có ơn gọi chúng ta đang sống. Nhưng khi đọc lại hành trình ơn gọi,
chúng ta sẽ nhận ra rằng, chính Người đi bước trước, đến tận nơi chúng ta đang ở,
hiện diện trong hoàn cảnh của chúng ta, gặp gỡ chúng ta, khi chúng ta đang loay
hoay “với lưới với thuyền” cùng với những người thân yêu… Chính Người gõ cửa
lòng chúng ta và mời gọi: “Hãy theo Thầy!”
Tiếng gọi của
Đức Giêsu dành cho mỗi người chúng ta cũng nhưng không như thế, dù trong thực tế
đã diễn ra như thế nào và đã trải qua những thăng trầm nào. Bởi vì, tiếng gọi của
Chúa tự bản chất là nhưng không. Chúng ta đừng bao giờ để phai nhạt đi sự ngỡ
ngàng đối với tiếng gọi nhưng không của Đức Giêsu: tại sao Chúa lại gọi con? Tại
sao Chúa lại chọn con? Tại sao lại dẫn con đi trên con đường này? Tại sao Chúa
lại sai con? Tại sao Chúa lại trao cho con sứ mạng này? Tại sao Chúa lại trao
cho cho “chén” này?... Chúng ta hãy làm mới lại sự ngỡ ngàng đối với tiếng gọi
của Đức Giêsu, vì đó là động lực giúp chúng ta làm mới lại lời đáp trả quảng đại
của chúng ta.
Vì thế,
chúng ta hãy ước ao và xin đích thân nghe được tiếng Chúa gọi với tất cả sức mạnh
của Lời Chúa, không chỉ một lần, nhưng hằng ngày và suốt đời. Lời Chúa sẽ đụng
chạm đến chốn sâu thẳm nhất nơi con người của chúng ta, sẽ lôi kéo và biến đổi
chúng ta, vì Lời Chúa là Lời tạo dựng nên chúng ta. Ơn gọi hiểu như thế, thì
không thể chỉ là một biến cố đã qua, nhưng phải được sống và hiện tại hóa hằng
ngày, thậm chí phải diễn ra hằng ngày.
Ngài đi
ngang qua đời ta mỗi ngày, và lúc nào ngài cũng thấy chúng ta đang loay hoay
làm cái gì đó, bận tâm chuyện gì đó. Ngài gọi chúng ta thật nhưng không, bao
dung và quảng đại; và chúng ta được mời gọi đáp lại cách nhưng không, bao dung
và quảng đại như lời đáp đầu tiên của chúng ta trong bước đường tìm hiểu và sống
ơn gọi dâng hiến (Trích SN Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc,SJ)
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa
Giêsu, xin cho con luôn biết nhìn lên Chúa để sống đúng ơn gọi Chúa đã ban cho
con. Nhìn lên Chúa để con điều chỉnh lại cách sống của con trong đời sống cầu
nguyện và phục vụ sao cho Tin Mừng Chúa được mọi người biết đến.Amen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét