Trên đường
lên Giêrusalem, Ðức Giêsu đi qua biên giới giữa hai miền Samari và Galilê. Lúc
Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại
đằng xa và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!” Thấy
vậy, Ðức Giêsu bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Ðang khi đi thì họ đã
được sạch. Một người trong bọn, thấy mặt được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng
tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta sấp mình dưới chân Ðức Giêsu mà tạ ơn. Anh ta lại
là người Samari. Ðức Giêsu mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch
sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa,
mà chỉ có người ngoại bang này?” Rồi Người nói với anh ta: “Ðứng dậy về đi!
Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
SUY NIỆM:
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một
câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ, Jim– tên của cậu bé – sau một hồi
đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi
có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, đã mạnh dạn tiến lại gần cái cửa, đẩy
nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người
phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước
mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao
nhiêu tiền một ly kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu”, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy,
Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp:
“Thế bao nhiêu tiền một ly kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên
nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi
cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu,
và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra
về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi
nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên
bàn, bên cạnh 35 xu trả cho ly kem mà Jim đã gọi – Jim đã không thể có món kem
nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa
kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.
Câu chuyện Tin Mừng: “Mười người phong hủi” và câu chuyện đời thường:”Cậu
bé Jim” tuy hai nhưng là một. Vì cả hai câu chuyện dạy ta biết lòng biết ơn.
Chúa Giêsu đã rất ngạc nhiên, vì chỉ “một người quay trở lại và lớn
tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta lại là người Samari”. Ðức Giêsu mới nói:
“Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu?
Ðức Giêsu không làm phép lạ để được biết ơn. Ngài mong những người
kia trở lại để gặp họ, và trao cho họ chính con người Ngài. Ðiều này còn quý
hơn cả ơn được khỏi bệnh. Ơn lành bệnh chỉ là nhịp cầu để ta gặp gỡ Ðấng ban
ơn, và lớn lên trong niềm tin cậy mến.
Lòng biết ơn sẽ làm cho các tương quan của chúng ta được lớn lên và
phong phú, làm cho con tim của chúng ta được đụng chạm đến Thiên Chúa và tha
nhân.
Ba từ xin phép, cám ơn và xin lỗi Đức Thánh Cha Phanxicô gọi là ba
chìa khóa, chúng nằm ở “cửa miệng” của mọi người. Âm thanh của ba từ đó phát ra
sẽ hay hơn, ý nhị hơn, duyên dáng hơn, và người được đón nhận cảm thấy hạnh
phúc hơn, gần gũi bạn hơn khi có nụ cười đi kèm.
Còn cậu bé Jim, tuy nghèo, không đủ tiền để mua “ly kem nước hoa quả”
mà mình yêu thích nhưng trái tim cuả cậu ấy đủ lớn để làm cô phục vụ phải bật
khóc vì lòng quảng đại và biết ơn của câu bé. chỉ “hai đông tiền kẽm”. Điều này cũng gợi cho
chúng ta nhớ lại hai đồng tiền kẽm của bà góa nghèo (Mc12,41-44) cũng đã đụng
chạm đến trái tim Chúa Giêsu.
Cuộc đời của chúng ta là một chuỗi hồng ân, chúng ta đón nhận biết
bao ân huệ từ Thiên Chúa: Ân huệ sự sống, ân huệ lương thực, an huệ tình yêu…
và Ngài tiếp tục ban cho ta qua mọi người và qua vũ trụ này. Vì thế chúng ta
luôn dùng chính cuộc sống của mình để đáp lại tình yêu của Ngài qua đời sống hy
sinh âm thầm phục vụ để: “Tạ ơn Chúa, vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình
thương” (Tv 117)
LỜI NGUYỆN:
Con tạ ơn
Cha vì những ơn Cha ban cho con, những ơn con thấy được, và những ơn con không
nhận là ơn. Con biết rằng con đã nhận được nhiều ơn hơn con tưởng, biết bao ơn
mà con nghĩ là chuyện tự nhiên. Con thường đau khổ vì những gì Cha không ban
cho con, và quên rằng đời con được bao bọc bằng ân sủng.
Tạ ơn Cha vì
những gì Cha cương quyết không ban bởi lẽ điều đó có hại cho con, hay vì Cha muốn
ban cho con một ơn lớn hơn. Xin cho con vững tin vào tình yêu Cha dù con không
hiểu hết những gì Cha làm cho đời con.Amen. (Raboni)
M. Prudence,SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét