Khi Ðức Giêsu đang nói, thì có một ông
Pharisêu mời Người đến nhà dùng bữa. Tới nơi, Người liền vào bàn ăn. Thấy vậy,
ông Pharisêu lấy làm lạ vì trước tiên Người không rửa tay trước bữa ăn. Nhưng
Chúa nói với ông ấy rằng: “Thật, nhóm Pharisêu các người, bên ngoài chén đĩa,
thì các người rửa sạch, nhưng bên trong các người thì đầy những chuyện cướp
bóc, gian tà. Ðồ ngốc! Ðấng làm ra cái bên ngoài lại đã không làm ra cái bên
trong sao? Tốt hơn, hãy bố thí những gì ở bên trong, thì bấy giờ mọi sự sẽ trở
nên trong sạch cho các người.”
SUY NIỆM:
Tục ngữ Việt nam có câu: “nhập gia tùy tục”.
Khi chúng ta đến một đất nước khác hay vùng miền khác, chúng thường phải tìm
hiểu văn hóa của đất nước và của vùng miền đó. Cụ thể hơn, khi đến một làng hay
một gia đình nào đó chúng ta thường chú ý quan sát tập tục, cách sống của chủ
nhà rồi chúng ta “nhập gia”.
Tin mừng hôm nay thuật lại một người Pharisêu
mời Đức Giêsu đến nhà dùng bữa. Việc làm này cho chúng ta thấy ông này là người
có thiện cảm với Đức Giêsu. Chắc hẳn cùng là người Do thái, Chúa Giêsu đương
nhiên phải tuân giữ các luật cách nhiệm nhặt và chỉnh chu. Nhưng “khi tới nơi,
Người liền vào bàn ăn,
không rửa tay trước khi ăn”(Lc11, 38-39), Ông này hết sức ngạc nhiên. Sự ngạc
nhiên của ông muốn nói lên rằng: Thầy ơi! sao thầy không rửa tay trước khi ăn? Chúa
Giêsu giáng cho ông một đòn. “Nhóm Pharisêu các người, bên ngoài chén đĩa, thì
các người rửa sạch, nhưng bên trong các người thì đầy những chuyện cướp bóc,
gian tà”. Quả thậy, ông Pharisieu này bị từ cú sốc này đến cú sốc khác. Khách
được mời không giữ luật của tiền nhân mà còn giảng bài cho chủ nhà nữa. Cú sốc
lớn nhất, Ngài là bậc Thầy được dân chúng quý mến mà lại không giữ luật. Có lẽ
bữa cơm hôm đó chắc hẳn là không vui rồi.
Thật ra, giữa các ki-tô hữu và các giới
lãnh đạo Do-thái đặc biệt là giới Pha-ri-siêu đã có những mâu thuẫn và những
căng thẳng về cách giữ luật. Nhân cơ hội này Đức Giêsu muốn cho thấy cái bên
trong, cái bên ngoài, giữ luật bằng mặt chữ hay sống tinh thần cuả luật, cái
nào quan trọng hơn. Luật là việc làm bên ngoài để diễn tả cái bên trong. Còn
nếu giữ luật chỉ để cho người khác thấy là mình giữ luật, chỉ để tìm lời khen
từ người khác…, đó là mắc bệnh phô trương. Đây là căn bệnh mà Đức Giêsu muốn
trị tận căn nên đã nặng lời với người Pha-ri-siêu: “bên ngoài chén đĩa,
thì các người rửa sạch, nhưng bên trong các người thì đầy những chuyện cướp
bóc, gian tà. Ðồ ngốc! Ðấng làm ra cái bên ngoài lại đã không làm ra cái bên
trong sao?”(Lc 11,40)
Lời trách mắng của Đức Giêsu nói với
người Pha-ri-siêu ngày xưa, phải chăng Ngài cũng nói với tôi hôm nay, vì đối
với người ki-tô hữu, cái bên trong- tâm hồn con người là cái cốt lõi, mới là
quan trọng, chứ không phải là cái bên ngoài, trong thư gởi giáo đoàn Galata
thánh Phao-lô viết: “Anh em mà tìm sự công chính trong lề luật, là anh em đoạn
tuyệt với Đức Kito và mất hết ân sủng”(Gal 5,4).
Vì thế, trong cuộc sống mọi tư tưởng, lời
nói và việc làm của tôi hướng Đức Ki-tô và đụng chạm đến Ngài và sinh ích lời
cho người khác thì chắc hẳn đời sống của tôi sẽ có ý nghĩa cho dù nó mang màu
sắc của đau khổ, loại trừ hiểu lầm và mất mát…“Chỉ có đức tin hành động nhờ đức
ái”(Gal 5, 6b)
LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu yêu mến, Chúa
là Đường, là Sự Thật và là sự sống. Xin Chúa ban cho con ơn Đứn Tin để con biết
con và dám sống thật với chính mình khi đó con mới sống thật với tha nhân và sống
thật với Chúa.Amen.
M. Prudence, SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét