LỜI CHÚA: Lc 10, 25-37
Khi ấy, có
người thông luật kia đứng lên hỏi Ðức Giêsu để thử Người rằng: “Thưa Thầy, tôi
phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” Người đáp: “Trong Luật đã
viết gì? Ông đọc thế nào?” Ông ấy thưa: “Ngươi hãy yêu mến Ðức Chúa, Thiên Chúa
của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi và người
thân cận như chính mình.” Ðức Giêsu bảo ông ta: “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm
như vậy là sẽ được sống.”
Nhưng ông ấy
muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Ðức Giêsu rằng: “Nhưng ai là người
thân cận của tôi?” Ðức Giêsu đáp: “Một người kia từ Giêrusalem xuống Giêrikhô,
dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ
đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống
trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi. Rồi cũng
thế, một thầy Lêvi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi.
Nhưng một người Samaria kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh
lòng thương. Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và
băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn
sóc. Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói: “Nhờ bác săn
sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiều, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn
lại bác”. Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với
người đã bị rơi vào tay kẻ cướp?” Người thông luật trả lời: “Chính là kẻ đã thực
thi lòng thương xót đối với người ấy.” Ðức Giêsu bảo ông ta: “Ông hãy đi, và
cũng hãy làm như vậy.”
SUY NIỆM:
Dụ ngôn người
Samariatanô nhân hậu là một trong những dụ ngôn nổi tiếng về lòng thương xót.
Thường khi đọc đoạn lời Chúa hôm nay, là con người chúng ta thường dừng lại một
chút để phê bình về thầy tư tế và thầy Lêvi, vì họ “đã tránh qua bên kia mà đi”.
Nhưng xét cho cùng đó cũng chính là cách hành xử của tôi và bạn.
Khi đọc lại và
suy niệm đoạn Tin Mừng này, chúng ta thấy có một lối
suy nghĩ rất khác giữa Chúa Giêsu và chúng ta. Với chúng ta như người luật sĩ, chúng
ta đặt mình làm trung tâm, nên đặt câu hỏi: “ai là người thân cận của tôi?”. Với
Chúa Giêsu, Ngài đã đặt câu hỏi hoàn toàn ngược lại: “ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp?”.
Cách suy
nghĩ thế nào sẽ dẫn đến hành động tương ứng, chúng ta đặt mình làm trung tâm, nên
bắt mọi người phải làm theo ý kiến, kế hoạch của mình đặt ra, ai không làm theo
là chống đối. Thay vì chúng ta thuộc về nhau, chúng lại “chia đàn sẻ nghé”, phe
nhóm hơn thua, ganh đua phe phái…thật đau lòng.
Còn Chúa
Giêsu, Ngài hướng đến người khác, hướng đến tha nhân, hướng đến người gặp nạn để
tỏ lòng thương xót để thực thi lòng nhân và công lý.
Nơi Thiên Chúa
Đấng giàu lòng thương xót, Ngài đã sai Con Một của Ngài là Chúa Giêsu hướng đến
nhân loại chúng ta, những người đang gặp nạn bởi tội lỗi hoành hành. Ngài đã
dùng chính mạng sống và màu đào của Ngài để băng bó, chữa lành, thanh tẩy mọi vết
thương trên thân xác và trong tâm hồn của mỗi chúng ta.
Là người
thân cận của Chúa Giêsu và của nhau chúng ta ý thức sự “thuộc về” như Chúa Giêsu
đã khẳng định: “… hãy đi, và cũng hãy làm
như vậy.”
Chúng tự đặt
câu hỏi cho mình, tôi đã làm gì cho tha nhân trong năm Lòng Thương Xót này?
LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu
yêu mến, Chúa chính là người Samariatano nhân hậu trong bài Tin Mừng hôm nay,
Chúa đã đến trong cuộc đời con để chữa lành và tha thứ tội lỗi của con. Xin cho
con mặc lấy lòng nhân từ, yêu thương và trắc ẩn của Chúa. Đó là một một trái
tim mở ra biết trao ban để yêu thương và cảm thông với mọi người, nhất là những
người đang cần đến sự quan tâm của con. Amen.
M.
Prudence Mai Duyên, SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét