TIN MỪNG:: (Lc 15, 1-3. 11-32)
SUY NIỆM
Và ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm mất mát và tìm
lạ được. Giá trị mất mát cảng lớn, thì niềm vui sẽ càng lớn, khi tìm lại được. Chính
vì thế, người cha, khi mở rộng vòng tay đón nhận người con hư mất trở về, đã mở
tiệc ăn mừng.
Chúng ta hãy nhìn ngắm ba cha con, đặc biệt là con thứ.
Hẳn cha yêu anh đặc biệt. Về người con lớn trình thuật lúc này chưa nói gì về
anh.
Chúng ta hãy nghe anh nói với Cha và quan sát việc anh
làm, để cảm được sự nghiêm trọng của lời anh nói với cha và hành động của
anh : cha chưa chết mà đã đòi chia gia tài ! Và hành động của anh là
có kế hoạch : bước một, xin chia gia tài ; bước hai, để đó ít
ngày ; và bước ba, ôm gia tài đi xa. Vậy là, bao nhiêu ơn huệ cha ban anh
quên hết ; tình yêu của cha và chính con người cha, anh cũng quên
luôn ; anh chỉ tìm cách thỏa mãn lòng ham muốn của mình mà thôi. Chúng ta
có thể nhận ra nơi anh, bản chất của Tội, được mặc khải bởi sách Sáng
Thế : quên ơn huệ, quên Đấng ban ơn huệ và chiều theo lòng ham muốn của
mình ; ở đây là ham muốn có, ham muốn sở hữu, chiếm hữu bất chấp tương
quan con thảo với cha. Chiều theo lòng ham muốn, anh sẽ đánh mất chính điều anh
tìm cách chiếm hữu và đánh mất luôn tất cả, tất cả ; tất cả trong đó có
chính anh !
Hãy chiêm ngắm người cha, một người cha lạ lùng, vì có
tình yêu của mẹ hiền[1] :
cha chẳng nói gì, cũng chẳng tìm cách giữ chân anh, cha chiều theo ý muốn của
anh. Tại sao vậy ? Cha chẳng nói gì, nhưng trong lòng cha có nhiều
« chuyển động nội tâm », nhiều cảm xúc, hẳn là quặn đau, nhưng cũng
thương cảm. Chúng ta có bao giờ đặt mình vào tâm tình của cha mẹ chưa, của
những người có trách nhiệm chưa, và của chính Chúa chưa ?
Chúng ta hãy nhìn, nghe và quan sát thái độ và cử chỉ của
người con lớn. Anh làm việc chăm chỉ tận tụy vất vả, nhưng đó chỉ là vẻ bề
ngoài, lòng anh đầy bất ổn, ấm ức và bực tức : anh là con, nhưng lại sống
như người tôi tớ, sống tương quan chủ tớ với cha ; anh ghen tức với em,
không nhìn nhận em, muốn loại trừ em, thay vì nhìn nhận con của cha là em mình,
thay vì chúc mừng em « đã chết, nay sống lại », « đã mất, này
tìm thấy », « đã không xứng là con, nay được cha phục hồi ». Bản
chất của tội mà St 2-3 diễn tả cũng hoành hành ở trong anh nặng nề không kém,
và còn hơn nơi người em. Như thế, lòng anh cũng « xa » cha
không kém : anh là con nhưng anh tự coi mình là tôi tớ có nhiệm vụ
« hầu hạ » và vâng lệnh cha
tuyệt đối ; anh nhìn cha như ông chủ ; vì thế đòi trả công và ghen tị
với em : anh so sánh rất « cụ thể và chính xác » : dê con
(c. 29), bê béo (c. 30) ; anh nổi giận, không chịu vào nhà, nhà của cha,
nhà của anh.
Người con này đã trở về nhà, nhưng người con kia lại lựa
chọn đứng ở bên ngoài. Tương quan giữa hai anh em tượng trưng cho tương quan
giữa chúng ta. Tương quan này có vấn đề vì tương quan gốc có vấn đề, nghĩa là
tương quan của từng người con với người cha. Vì vậy, người cha đã kiên nhẫn
nhắc lại ân huệ cha dành cho anh, vượt xa vô hạn nhưng gì anh « thèm
muốn » : « Con ơi, con của cha, lúc nào con cũng ở với
cha, tất cả những gì của cha đều là của con » ; sau đó cha mới mời gọi anh nhìn nhận em
mình, vui với em, với cha và với cả nhà : « Nhưng
chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã
mất mà nay lại tìm thấy.” (c. 31-32)
Cha muốn trao ban hết, nhưng những người con của cha lại
tính toán : chia chắc, tính công, so đo…. Cha vẫn còn đau khổ chờ đợi, vì
người con lớn vẫn chưa trả lời. Và có lẽ, lời nói mà Cha chờ đợi nơi anh
là : « tất cả những gì của con là của Cha ». Còn về người con
thứ, Cha vẫn sẽ kiên nhẫn đồng hành với hành trình « tái sinh », chắc
chắn là lâu dài và không dễ dàng của người con út. Và với chúng ta cũng vậy,
Cha vẫn đợi, vẫn kiên nhẫn và bao dung đợi từng người chúng ta.
Dụ ngôn nói về tương quan của từng người chúng ta với
Chúa, và tương quan của chúng ta với nhau, tương quan nào cũng bị tổn thương,
sứt mẻ, cần được hàn gán, phục hồi, hòa giải. Đó chính là sứ mạng của Đức
Giê-su, Ngài lấy lời, hành động và chính thân mình để hòa giải từng người chúng
ta với Chúa Cha, và từng người chúng ta với nhau.(Trích SN của Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc, SJ)
LỜI NGUYỆN :
Lạy Cha, qua dụ ngôn “người
cha và hai người con”, Chúa Giêsu đã cho chúng con thấy lòng nhân hậu và Ân
sủng của Cha thật lớn lao rộng rãi hơn nhiều so với suy nghĩ hạn hẹp của con
người. Xin cho con biết tin tưởng quay về với Cha mỗi khi sa ngã vì yếu đuối.
Xin Cha dạy con biết noi theo lòng nhân hậu của Cha, quảng đại tha thứ và đón
nhận anh chị em con. Amen.
M.PRUDENCE, SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét