Người cha viết thư hồi âm và đề nghị :
- Con cứ mời
bạn con về ở với gia đình ta. Xưởng của cha cũng có thể sử dụng
những người tàn tật nhưng vẫn còn đôi bàn tay. Nhận thư Cha, người
lính trẻ cho biết thêm một chi tiết:
- Thưa Cha,
người bạn của con không những mất một chân, mà cũng không còn cả hai
tay nữa. Trong lá thư sau người cha viết:
- Con ơi! Cha không thể nào thu nhận
vào xưởng của cha một người cụt tay cụt chân như bạn của con được.
Một người tàn phế như vậy thì còn có ích gì cho xã hôi nữa. Nhận
được những lời lẽ như thế, người con không bao giờ trở về nhà và
cũng chẳng liên lạc thư từ với gia đình nữa. Bởi vì con người tàn
phế ấy không ai khác hơn là chính anh.
SUY NIỆM
Câu
chuyện trên thật đau lòng. Người cha mãi mãi mất người con. Chúa Giêsu đã
đến quê hương của Ngài, đáng lẽ mọi người phải vui mừng, đằng này
họ lại không tiếp đón. Cái đau khổ cho Chúa Giêsu là chính sự từ
chối, khước từ của người đồng hương,
nhất là những người thân. Thật vậy, trong cuộc sống khi ta khước từ ai đó
là chúng ta khước từ chính Chúa. Như người cha trong câu chuyện, khước từ người
bạn của người con, là khước từ chính người con, khước từ khúc ruột của mình.
Chúng ta phải nhìn nhận rằng, những người cùng thời với Đức
Giê-su, và nhất là những người cùng quê quán với Ngài có thật nhiều ơn phúc, mà
chúng ta không có : ơn phúc được thấy Đức Giê-su tận mắt ; ơn phúc được
nghe Ngài giảng với sự khôn ngoan và chứng kiến hoặc nghe người ta kể lại những
điều lạ lùng Ngài làm ; như bài Tin Mừng kể lại cho chúng ta :
« Đến ngày sa-bát, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người
nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói: Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn
ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa
là gì? » Và những người cùng quê quán với Đức Giê-su, còn được ơn phúc biết
thật rõ về Đức Giê-su, như bài Tin Mừng kể lại : « Ông ta không phải
là bác thợ, con bà Ma-ri-a, và anh em của các ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và
Si-môn sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta
sao? »
Chắc chắc có những lúc chúng ta ước ao có được những ơn
phúc như thế : thấy tận mắt, nghe trực tiếp và biết thật rõ về Đức Giê-su,
vì chúng ta thường nghĩ rằng, với những ơn phúc như thế sẽ dễ dàng tin Ngài là
Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, là Ngôi Hai Thiên Chúa nhập thể. Nhưng Lời Chúa
trong bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe, kể lại điều hoàn toàn ngược lại : những
người thấy tận mắt, nghe trực tiếp và biết thật rõ về Đức Giê-su, lại vấp ngã
không tin, đến độ Đức Giê-su lấy làm lạ ; và vì không tin, nên Ngài không
thể làm những điều lạ lùng cho họ.
Tại sao lại như vậy ? Điều người ta phải tin, tin Đức
Giê-su là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, là Ngôi Hai Thiên Chúa nhập thể, thì vượt
xa tất những gì người ta thấy, nghe và biết : chúng ta chỉ có thể trao ban
lòng tin và được mời gọi đích thân cảm nếm mà thôi. Tin Đức Giê-su Ki-tô là ơn
phúc lớn nhất Chúa ban cho các môn đệ, cho Giáo Hội và ngang qua Giáo Hội, cho
từng người chúng ta hôm nay, dù chúng ta không có những ơn phúc của những người
đồng hương với Đức Giê-su.
Và chúng ta được mời gọi mở lòng mình ra, mở cuộc đời của
chúng ta ra, mở từng ngày sống của chúng ta ra, để đón nhận Đức Giê-su là Đường,
là Sự Thật và là Sự Sống. Chính khi đó, chúng ta sẽ cảm nếm được ngôi vị thần
linh của Chúa, và Người sẽ làm cho mỗi người chúng ta, cho Gia Đình chúng ta và
cho Cộng Đoàn chúng ta những điều lạ lùng.
Chúng ta được mời gọi đọc lại bài Tin Mừng cách sốt sắng
và xác tín vào lời của Chúa là đường là sự thật
và là sự sống.
TIN
MỪNG MC 6, 1- 6
Đức Giê-su ra khỏi đó và đến nơi quê quán của Người,
có các môn đệ đi theo.2 Đến ngày sa-bát, Người bắt đầu giảng dạy
trong hội đường.
Nhiều người nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói: "Bởi
đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông
ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì?3 Ông ta không phải
là bác thợ, con bà Ma-ri-a, và anh em của các ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và
Si-môn sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao?
" Và họ vấp ngã vì Người.
4 Đức Giê-su bảo
họ: "Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa
đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi."5 Người
đã không thể làm được phép lạ nào tại đó; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh
nhân và chữa lành họ.6 Người lấy làm lạ vì họ không tin. Rồi Người đi các làng chung
quanh mà giảng dạy.
LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa, Chúa vẫn tiếp tục gõ cửa căn
nhà của con, nhưng nhiều khi con vô tâm, lại khước từ Chúa xin Chúa tha
thứ cho con, và xin cho con luôn biết mở rộng tâm hồn đón tiếp, mở
rộng trái tim để biết yêu thương, mở rộng vòng tay để biết chia sẻ,
vì con tin rằng mỗi nghĩa cử con làm cho tha nhân là con đang làm cho
chính Chúa.Amen
Nữ Tu M.Dotothée Kiều Diễm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét