Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

NHÀ VUA BUỒN NHƯNG VÌ ĐÃ TRÓT THỀ


 LỜI CHÚA: Mc 6, 14-29
Khi ấy, vua Hêrôđê nghe biết về Ðức Giêsu, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói: “Ðó là ông Gioan Tẩy Giả từ cõi chết trỗi dậy, nên quyền làm phép lạ mới tác động nơi ông.” Ðó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ”. Kẻ khác nói: “Ðó là ông Êlia”. Kẻ khác nữa lại nói: “Ðó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ”. Vua Hêrôđê nghe thế, liền nói: “Ông Gioan, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy!”
Số là vua Hêrôđã sai đi bắt ông Gioan và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hêrôđia, vợ của người anh là Philípphê, mà ông Gioan lại bảo: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài!” Bà Hêrôđia căm thù ông Gioan và muốn giết ông, nhưng không được. Thật vậy, vua Hêrôđê nể sợ ông Gioan vì biết ông là người công chính thánh thiện; vua che chở ông. Khi nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe. Một ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hêrôđê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và các thân hào miền Galilê. Con gái bà Hêrôđia vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: “Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho con”. Vua lại còn thề: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được.” Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?” Mẹ cô nói: “Ðầu Gioan Tẩy Giả”. Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: “Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gioan Tẩy Giả, đặt trên mâm”. Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, và khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô. Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gioan tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục, bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ. Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.
SUY NIỆM:
Tin Mừng hôm nay cho chúng ta gặp gỡ ba con người với ba cách sống và ba tính cách khác nhau.
Trước hết, chúng ta cùng nhìn ngắm Gioan Tẩy Giả được mệnh danh người sống cho sự thật. Tin mừng viết lại cuộc sống của ông: Ông sống trong hoang địa, với một đời sống nhiệm nhặt, chay tịnh, “mặc áo lông lạc đà, ăn châu chấu và uống mật ong rừng”. (Mt 3,4).   
 Ông ý thức rằng: “Ông chỉ là tiếng kêu trong hoang địa và kêu goi mọi người sám hối”(Ga 1, 23) Cuộc đời của ông hướng về Đấng Cứu Thế. “ Ngài phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại” (Ga1, 26-27). Cuộc đời của Gioan đã họa lại chân dung của người công chính, hành động và lời nói của ông là bức tranh của sự thật.  “Sự thật mất lòng” nên ông đã bị sự dữ kết liễu. Đấng là Đường là Sự Thật đã ân thưởng Thiên Đàng muôn đời cho ông. Vì ông đã đi trọn hành trình Vượt Qua mà chính Đấng Cứu Thế đã hoàn tất.
Thứ đến, Hê-rô-đê là một ông vua, có quyền thế, với sự dữ ông thẳng tay, nhưng với  sự thật ông lại nhu nhược ( Mt 14, 9-10) Ông dùng quyền để thỏa mãn đam mê (Mt 14, 3-4.6), bất chấp sự thật ông lao vào tội ác ( Mt 12,10)…Ông không can đảm để sống cho sự thật, vì sự thật có thể làm giảm thiểu một chút danh giá của ông, nhưng ông đã không có được sự mạnh mẽ, dứt khoát để sống cho sự thật.
Hê-rô-đê không dám chịu đánh mất chút danh dự của mình và khiêm tốn xin rút lại lời thề hứa vội vàng, bồng bột.
Ông không dám nhận mình đã sai và chịu mất mặt, ông tôn trọng chức quyền của mình hơn mạng sống của Gio-an, người sống cho sự thật… người ông vẫn thích, vẫn quý mến nhưng ông đã không chiến thắng được thú tính và sự dữ trong chính con người của ông.

Hê-rô-di-a, người phụ nữ mang đậm chất hận thù, bà đã không bỏ lỡ cơ hội để tiêu diệt sự thật, vì sự thật đã làm bà đau nhói và tức tối, sự thật đã đụng chạm đến cái tôi ích kỷ và chiếm đoạt… Bà nhất quyết thanh toán. Bà đã thanh toán cuộc đời Gio-an cách gọn nhẹ qua hành động nhu nhược và thiếu khôn ngoan của Hê-rô-đê. Bà đã thõa mãn với lòng  hận thù bấy lâu nay.
 Thật đau buồn và khủng khiếp, xem ra sự dữ lên ngôi, sự dữ đã chiến thắng. từng ngày trong cuộc sống sự dữ vẫn đang hoành hành, bởi biết bao con người vẫn nhu nhược, vẫn háu thắng, ham danh, bám lợi, “trót lời thề”… mà không dám đối diện với sự thật, để rồi biết bao người con mất cha mất mẹ, anh chị mất em, con dại mãi không thấy người mẹ của mình đâu…

Qua bài Tin Mừng hôm nay, có lẽ tôi cũng dễ dàng kết án Hê-rô-đê là ông vua độc ác, vô tâm và Hê-rô-đi-a người phụ nữ ác tâm, thú tính… Nhưng, nếu tôi tịnh tâm lại, sống thật với chính bản thân, có lẽ trong cuộc sống có khi tôi đã có những suy nghĩ, lời nói và hành động không khác Hê-rô-đê và Hê-rô-đi-a là bao. Vì thế, tôi cần phải chăm siêng đọc và suy gẫm và sống Lời Chúa nhất là nhận lãnh các bí tích để nuôi dưỡng đời sống tâm linh của tôi để biết: Tôi là ai? Câu hỏi này cần được lập đi lập lại như là một lời chất vấn, nhắc nhở và mời gọi tôi biết sống cho sự thật, đấu tranh và làm chứng cho sự thật. Cho dẫu sự thật làm tôi đau khổ và có khi mất cả mạng sống.



CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Đường là sự Thật và là Sự Sống, xin cho con biết đi trên con đường của Giêsu, con đường dẫn con đến sự sống và sự thật toàn vẹn. Amen.

M. Prudence,SPP


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét