LỜI CHÚA (Ga 11,1-45)
1 Có một người
bị đau nặng, tên là Ladarô, quê ở Bêtania, làng của hai chị em cô Macta và
Maria. 2 Cô Maria là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau
chân Người. Anh Ladarô, người bị đau nặng,
là em của cô. 3 Hai cô cho người đến nói với Ðức Giêsu: "Thưa Thầy, người
Thầy thương mến đang đau nặng." 4 Nghe vậy, Ðức Giêsu bảo: "Bệnh này
không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua
cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh."
5 Ðức Giêsu
quý mến cô Macta, cùng hai người em là cô Maria và anh Ladarô. 6 Tuy nhiên, sau
khi được tin anh Ladarô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở.
7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: "Nào chúng ta cùng trở lại miền
Giuđê!" 8 Các môn đệ nói: "Thưa Thầy, mới đây người Do thái tìm cách
ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?" 9 Ðức Giêsu trả lời: "Ban
ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi
ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng của thế gian này. 10 Còn ai đi ban
đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình!" 11 Người nói những lời
này, sau đó Người lại bảo họ: "Ladarô, bạn của chúng ta đang yên giấc; tuy
vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây." 12 Các môn đệ nói với Người:
"Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khỏe lại." 13 Ðức
Giêsu nói về cái chết của anh Ladarô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường.
14 Bấy giờ Người mới nói rõ: "Ladarô đã chết. 15 Thầy mừng cho anh em, vì
Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy."
16 Ông Tôma, gọi là Ðiđymô, nói với các bạn đồng môn: "Cả chúng ta nữa,
chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!"
17 Khi đến
nơi, Ðức Giêsu thấy anh Ladarô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. 18 Bêtania
cách Giêrusalem không đầy ba cây số. 19 Nhiều người Do thái đến chia buồn với
hai cô Macta và Maria, vì em các cô mới qua đời. 20 Vừa được tin Ðức Giêsu đến,
cô Macta liền ra đón Người. Còn cô Maria
thì ngồi ở nhà. 21 Cô Macta nói với Ðức Giêsu: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở
đây, em con đã không chết. 22 Nhưng bây giờ con biết: bất cứ điều gì Thầy xin
cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy." 23 Ðức Giêsu nói: "Em
chị sẽ sống lại!" 24 Cô Macta thưa: "Con biết em con sẽ sống lại, khi
kẻ chết sống lại trong ngày sau hết." 25 Ðức Giêsu liền phán: "Chính
Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được
sống. 26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế
không?" 27 Cô Macta đáp: "Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Ðức Kitô, Con Thiên Chúa,
Ðấng phải đến thế gian." 28 Nói xong, cô đi gọi em là Maria, và nói nhỏ:
"Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!" 29 Nghe vậy, cô Maria vội đứng lên
và đến với Ðức Giêsu. 30 Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô
Macta đã ra đón Người.
31 Những người
Do thái đang ở trong nhà với cô Maria để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi
ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em. 32 Khi đến gần Ðức Giêsu, cô
Maria vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: "Thưa Thầy, nếu có
Thầy ở đây, em con đã không chết." 33 Thấy cô khóc, và những người Do thái
đi với cô cũng khóc, Ðức Giêsu thổn thức trong lòng và xao xuyến. 34 Người hỏi:
"Các ngươi để xác anh ấy đâu?"
Họ trả lời: "Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem." 35 Ðức Giêsu liền
khóc. 36 Người Do thái mới nói: "Kìa xem! Ông ta thương anh Ladarô biết mấy!"
37 Có vài người trong nhóm họ nói: "Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại
không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?" 38 Ðức Giêsu lại thổn thức trong
lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một
cái hang có phiến đá đậy lại. 39 Ðức Giêsu nói: "Ðem phiến đá này
đi." Cô Macta là chị người chết liền
nói: "Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn
ngày." 40 Ðức Giêsu bảo: "Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị
tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?" 41 Rồi Người ta đem
phiến đá đi.
Ðức Giêsu
ngước mắt lên và nói: "Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. 42
Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây,
nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con." 43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng:
"Anh Ladarô, hãy ra khỏi mồ!" 44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn
vải, và mặt còn phủ khăn. Ðức Giêsu bảo:
"Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi!" 45 Trong số những người
Do thái đến thăm cô Maria và được chứng kiến việc Ðức Giêsu làm, có nhiều kẻ đã
tin vào Người.
SUY NIỆM
Ai trong
chúng ta cũng có kinh nghiệm, kinh nghiệm của thất bại, thành công, đau khổ, và
hạnh phúc,… Ta gọi đó là kinh nghiệm sống. Nhưng không ai có kinh nghiệm chết. Vì
chết chỉ đến một lần và vĩnh viễn. Vì thế, khi nói đến cái chết là nói đến một
cái gì đó hụt hẫng, mất mát, chia ly đoạn tuyệt,… mà con người rất sợ hãi.Vậy
mà cái chết cứ bám lấy con người.
Đối với
chúng ta, người kito hữu, là người tin có sự sống đời đời sau cái chết. Thế mà chúng
ta vẫn run, vẫn sợ. Khi đối diện với cái chết của người thân, của bạn bè… chúng
ta không khỏi ngậm ngùi rơi lệ.
Tin Mừng hôm
nay thuật lại: khi đối diện với cái chết của Lazaro- người được quý mến, Ðức
Giêsu cũng đã khóc (câu 35).
Người ta
nói: con người sinh ra để chết, dẫu biết thế. Chúng ta vẫn rơi nước mắt, tiếc
thương, nhung nhớ. Cụ thể: Trước cái chết của người em là Ladarô. Hai chị em
Macta và Maria rất đau buồn. Đến nỗi họ như trách hờn thầy Giêsu: “Nếu Thầy có
mặt ở đây, em con đã không chết”. Một đàng trách hờn, trách dỗi Thầy, một đàng
họ vẫn xác tín và tin vào Thầy. Nhưng họ không thể ngăn được dòng lệ, không ngăn
được tiếng khóc. Nghĩa là cái chết làm cho họ đau xót và mất mát ghê gớm. Ra
đón Thầy, Hai chi em càng kể lễ, càng khóc. Đến nỗi “Ðức Giêsu thổn thức trong
lòng và xao xuyến”(câu 33). Cái “thổn thức xao xuyến” chính là cái chạnh lòng của
Đấng giàu lòng thương xót. Hiểu được nỗi đau, nỗi mất mát của phận người.
Chính vì thế,
Đức Giêsu cảm được nỗi đau của hai chị em Mat-ta và Maria. Nỗi đau của hai chị
em cũng chính là nỗi đau của Ngài. Họ đau nhưng họ vẫn sống trong hy vọng. "Con
biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết." Họ tin
vào đời sau, người em của họ cũng sẽ được phục sinh.
Trước sự mất
mát quá lớn của con người, Đức Giêsu biết Ngài phải làm gì để tôn vinh Thiên
Chúa Cha. Và chính Ngài là Con Thiên Chúa và cũng là Thiên Chúa đến trong thế
gian này để mạc khải Thiên Chúa là nguồn hạnh phúc, nguồn sự sống và đem lại sự
sống đời đời cho con người và qua đó chính Ngài cũng được tôn vinh khi Ngài cầu
xin với Chúa Cha và thực hiện thánh ý của Ngài.
Đức Giêsu khẳng
định: Ngài bởi Chúa Cha mà đến. Chính Ngài là sự sống và là sự sống lại. Chính
lúc này đây Ngài thể hiện quyền năng của Thiên Chúa trước chứng kiến của bao
con người của làng Betania, của hai chị em Mat-ta và Maria. Làm sao diễn tả được
niềm vui của ba chị em. Khi tưởng chừng như đã mất tất cả.
Trong cuộc sống,
có những nỗi đau ta tưởng như không thể vượt qua và không bào giờ phôi pha.
Nhưng ta tin rằng Thiên Chúa luôn hiện diện và can thiệp đúng lúc trong mọi hoàn
cảnh của cuộc sống làm cho niềm vui của ta ý nghĩa hơn. Niềm hạnh phúc của ta
viên mãn hơn, khi ta tin và phó thác cho Ngài cách trọn vẹn.
Cuộc sống
hôm nay, con người sống như đã chết. Con người đang quay cuồng với văn minh mà
không cần đến Thiên Chúa; Họ mong chinh phục thế giới khi loại Thiên Chúa ra khỏi
cuộc đời của họ… càng tìm kiếm, càng chinh phục,… con người càng hụt hẫng, càng
vô vọng. Trước một thế giới đầy dẫy bóng tối sự chết: Gian dối, phản bội, bất
công, hủy hoại môi trường, chiến tranh đói kém, phá thai, tự tử, ám sát, tai nạn
giao thông... Cái chết thân xác phản ánh một cái chết đau thương trong tương
quan “ máu chảy ruột mềm”, nhưng cái chết đáng sợ hơn là cái chết của tâm hồn
không tình yêu. Vô cảm, buông xuôi, thất vọng và khép kín trong ích kỷ.
Ðức Giêsu là
sự sống lại và là sự sống. Nhờ niềm tin của hai cô chị Mat-ta và Maria mà Đức
Giêsu đã trả lại sự sống cho Ladarô. Chính vì thế, đời sống Đức Tin của chúng
ta được củng cố, nối kết và lớn lên nhờ gia đình, cộng đoàn và Giáo hội. Giáo hội giúp ta thực hành đức tin qua đời sống
thiêng liêng: Đọc và suy gẫm Lời Chúa, Thánh lễ, các bí tích và cầu nguyện… và
đời sống sứ mạng: dấn thân phục vụ, trong âm thầm hy sinh, trung tín và yêu
thương. Đó là dây liên kết gắn bó đời sống của chúng ta với Thiên Chúa và thông
truyền sự sống và niềm vui cho thế giới.
Qua cái chết
của Lazaro. Đức Giêsu muốn bày tỏ Thiên Chúa là Thiên Chúa của sự sống, đời này
và đời sau. Ngài say mê sự sống của con người. Vì, “Vinh quang Thiên Chúa là hạnh
phúc con người”.
Ước gì chúng
ta luôn khao khát sự sống khi chúng ta dám sống cho những giá trị tinh thần,
giá trị thần linh trong những việc làm nhỏ bé tầm thương những mang nặng ý yêu
thương. Ở đâu đó, vẫn còn những tiếng khóc của trẻ em nghèo đói, tiếng rên của người
già bị bỏ rơi, đau đớn bệnh tật cần giúp đỡ, có những giọt nước mắt phải lau
khô, có những nỗi đau cần được xoa dịu và và nỗi cô đơn, trống vắng cần được lấp
đầy.
CẦU NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu yêu mến,
Chúa là sự sống lại và là sự sống
xin ban cho con sự sống của Chúa
để con dám sống cho cho sự thật, cho tình yêu.
Đồng thời, qua những dấu chỉ trong cuộc sống,
con cảm nhận được Chúa
đang hiện diện trong thế giới.
Xin cho con biết
nói về Chúa,
bằng chính hành động
và cuộc sống chứng tá,
bằng trái tim tràn
đầy tình yêu,
bằng đôi tay luôn giúp đỡ,
bằng đôi chân không ngại ra đi đến với mọi người. Amen.
M. Prudence, SPPx