LỜI CHÚA(Mt 18, 1-5.10.12-14)
Lúc ấy, các
môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng: "Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong
Nước Trời? "2 Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông3 và
bảo: "Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ,
thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. 4 "Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này,
người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời. 5 "Còn ai tiếp đón một em nhỏ như
em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.
10 "Anh
em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy
nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng
nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.
12 "Anh
em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín
mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao?13 Và nếu may mà tìm được,
thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín
mươi chín con không bị lạc.14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời,
không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
SUY NIỆM
Bệnh làm lớn
là cơn bệnh nan y của con người không chỉ ngày xưa mà cả hôm nay. Bệnh này lay
lan từ ngoài xã hội và trong giáo hội. Căn bệnh này phá vỡ sự hiệp nhất gây
xung đột chia rẽ trong gia đình, cộng đoàn, nhóm, hay bất kỳ tổ chức nào.
Có thể nói, đó là một « căn bệnh » nghiêm trọng của các
môn đệ thời Đức Giê-su, của các môn đệ thuộc mọi thời và của cả loài người. Bệnh
nghiêm trọng, vì sẽ phải tức tối tranh cãi với nhau gây mất hiệp nhất, ganh tị
nhau, loại trừ nhau dưới mọi hình thức, kể cả bằng bạo lực (x. Mt 20, 17-28).
Bình thường
trong cuộc sống con người rất sợ thua thiệt, khinh chê…nên con người ganh đua với
nhau ai lớn hơn? ai giàu hơn? Thật vậy, con người luôn muốn hơn và muốn đứng đầu
trong mọi lãnh vực, thậm chí trong các nhân đức,…
Cách Đức Giê-su chữa căn bệnh này, và
cách các Tin Mừng kể lại càng làm cho chúng ta nhận ra rằng đây là một thứ bệnh
khó chữa. Vấn đề quan trọng không phải ai là người lớn nhất trong Nước Trời,
nhưng là làm thế nào để vào Nước Trời. Và để vào Nước Trời, Đức Giê-su mời gọi:
Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời
(c. 3).
Hình ảnh một
em bé minh họa hình ảnh đơn sơ, thật thà, tin tưởng, tín thác của tâm hồn có
Thiên Chúa ngự trị. Thực sự, chỉ khi chúng ta thấy mình là không là nhỏ bé, trước
mặt Thiên Chúa và chúng ta tin tưởng phó thác cuộc đời chúng ta cho Ngài thì
chúng ta được tự do, chúng ta trở nên bình an, hạnh phúc hơn. Kinh Nghiệm và
xác tín của Gioan Tẩy Giả: “Ngài phải lớn
lên, còn tôi phải nhỏ lại”.
Tâm hồn trở
nên bé nhỏ, tâm hồn được Thiên Chúa chiếm đoạt yêu thương và mọi hành động đều quy
hướng về tình yêu. Đến nỗi, cuộc sống của Ngài trở nên chứng từ sống động qua “con
đường thơ ấu thiêng liêng”. Đó là Thánh Têrêsa Trinh Nữ tiến sĩ Hài Đồng Giêsu.
Tôi và bạn
cũng được Thiên Chúa mời gọi sống tin tưởng, phó thác cho Ngài tất cả. Vì Ngài
luôn yêu thương và tìm kiếm chúng ta trên đồng hoang của chủ nghĩa vô thần, vô
cảm và có khi vô tâm.
LỜI NGUYỆN
Lạy Chúa
Giêsu yêu mến, xin cho con một tâm hồn bé nhỏ để con chỉ biết tìm về với Chúa là
gia nghiệp duy nhất của đời con. Amen.
M. Prudence, SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét