TIN MỪNG
Một hôm, Đức Giêsu vừa lên đường, thì có một người chạy đến, quỳ
xuống trước mặt Người và hỏi: "Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm
gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?" Đức Giêsu đáp:"Sao
anh nói tôi là nhân lành? Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa.
Hẳn anh biết các điều răn: Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ
làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ." Anh ta nói:"Thưa
Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ." Đức
Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta:"Anh
chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ
được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi." Nghe lời đó,
anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.
Đức Giêsu rảo mắt nhìn chung quanh, rồi nói với các môn đệ: "Những
người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao!" Nghe Người
nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại tiếp: "Các con ơi, vào
được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao! Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn
người giàu vào Nước Thiên Chúa." Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa và
nói với nhau:"Thế thì ai có thể được cứu?" Đức Giêsu nhìn
thẳng vào các ông và nói:"Đối với loài người thì không thể được, nhưng
đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể
được."
Ông Phêrô lên tiếng thưa Người:"Thầy coi, phần chúng con, chúng
con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy!" Đức Giêsu đáp:"Thầy bảo
thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay
ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận
được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự
ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau.”
SUY NIỆM
Tin
mừng cho ta thấy, anh thanh niên đã có một khao khát sâu thẳm trong lòng mình đó là “sự sống đời đời làm gia nghiệp”. Khi có cơ hội
anh đã đến và xin lời dạy từ Chúa Giêsu, anh đã lắng nghe, đã suy nghĩ nhưng “
lại buồn rầu bỏ đi” lòng khao khát của anh đòi anh từ bỏ và chọn lưa. Anh chưa bình
tâm đủ để chọn lựa; anh chưa siêu thoát đủ để từ bỏ. Nhìn vào anh có lẽ mỗi
chúng ta thầm trách anh, sao lại lựa chọn như thế để lủi thủi ra đi với khuôn mặt buồn rầu.
Nhìn
khuôn mặt buồn rầu và bước chân thất thểu lùi bước của anh, mỗi chúng ta hãy
nhìn vào chính mình trong thinh lặng để nhìn về nguyên lý và nền tảng. Khi nguyên lý và nền tảng của chúng
ta là Thiên Chúa, thì thụ tạo chỉ
như con đường dẫn chúng ta đến Thiên Chúa. Bởi vì Thiên Chúa tạo dựng muôn vật
muôn loài giúp con người hoàn tất mục đích, vì đó mà con người được dựng nên. Vì
thế chúng ta dùng những của cải như những tặng phẩm Thiên Chúa trao ban tùy
theo khả năng của mình mà phụng sự Thiên Chúa. Bây giờ chúng ta đã rõ: anh
thanh niên giàu có “sa sầm nét
mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải”.
Sự
lệch lạc đã xảy ra khi phương tiện thành mục đích, thụ tạo thành thần linh. Anh
thanh niên đã gắn bó lòng mình với của cải, của cải trói buộc làm cho anh mất tự
do nội tâm. Chúng ta bị lạc hướng khi dừng lại ở của cải như là cùng đich của đời
mình. Để giúp ta bình tâm, tìm kiếm Chúa trong mọi sự
và tìm moi sự trong Chúa. Chúng ta luôn đặt cho mình câu hỏi:
·
Tôi là ai? Tôi đi về đâu?
·
Đâu là điều cản trở tôi sống trọn vẹn
cho Thiên Chúa?
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa! Con muốn mặc lấy tâm tình của thánh
Augustinô để thưa với Chúa rằng: Chúa đã dựng con nên cho Chúa! Và lòng con vẫn
khắc khoải bao lâu chưa được nghỉ yên trong Ngài. Xin cho con biết Chúa để con
yêu mến Chúa nhiều hơn, xin cho con biết con để con được biến đổi. Amen
Nt. M. Angéline Hoàng Thị Kim Oanh, SPP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét