Ngày
31 tháng 08 năm 2015
Thứ hai, sau Chúa Nhật XXII Thường Niên
ĐÓN NHẬN ĐỨC GIÊSU- ĐÓN NHẬN NGUỒN YÊU THƯƠNG
(Lc 4, 16-30)
Con người ngày xưa và ngày nay có cùng một não trạng. Đó là thích cái mới lạ, thích tin tức "hot"...Cái cũ dù có hay, có giá trị hơn con người không màng tới. Họ muốn tìm cho mình một thần tượng theo ý mình muốn. để chứng minh điều đó tục ngữ Việt Nam có câu: "Gần Chùa gọi bụt bằng anh". Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói một cầu thật chí lý: "không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình". (Lc 4, 24)
Và Bài Tin Mừng hôm nay là là cơ hội giúp ta điều chỉnh lạ thái độ kính trọng, yêu mến của chúng ta đối với Thiên Chúa và đối với nhau.
LỜI CHÚA:
20 Đức Giê-su cuộn
sách lại, trả cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Ai nấy trong hội
đường đều chăm chú nhìn Người.21 Người bắt đầu nói với họ: "Hôm
nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe."22 Mọi người
đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người.
23 Người nói với họ:
"Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ: Thầy lang ơi, hãy chữa lấy
mình! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại Ca-phác-na-um, ông cũng
hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào! "24 Người nói tiếp:
"Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương
mình. 25 "Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông
Ê-li-a, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội,
thiếu gì bà goá ở trong nước Ít-ra-en;26 thế mà ông không được sai
đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Xa-rép-ta miền
Xi-đôn.27 Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Ê-li-sa, thiếu gì người phong
hủi ở trong nước Ít-ra-en, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man,
người xứ Xy-ri thôi."
28 Nghe vậy, mọi người trong
hội đường đầy phẫn nộ.29 Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành -thành
này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực.30
Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
SUY NIỆM
... Điều làm cho chúng ta phải kinh ngạc đó là, thay
vì qua việc đích thân biết rõ thân thế Đức Giêsu, họ sẽ dễ dàng tin nơi căn
tính thần linh của Ngài, thì chính sự hiểu biết này lại ngăn cản họ tin vào Đức
Giêsu. Chính vì thế mà Đức Giê-su nói : « Không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương
mình ». Và điều này vẫn còn xẩy ra hôm nay, vì có những người nghiên cứu
cuộc đời Đức Giêsu ; nhưng nghiên cứu một hồi thì mất đức tin ! Tại
sao lại như vậy ?
Đó là vì họ giản lược căn tính thần linh của Đức
Giê-su vào bình diện của những điều
họ đã biết, nghĩa là bình diện kiến thức. Trong khi đó, căn tính thần linh của
Ngài chỉ có thể là đối tượng của lòng tin : lòng tin đến từ kinh nghiệm
đích thân gặp gỡ Người, sống nhờ Người và bởi Người, và đến từ lòng khao khát Thiên
Chúa và nhận ra, cảm nếm dấu vết Thiên Chúa nơi ngôi vị lạ lùng của Ngài trong
tương quan với sáng tạo và lịch sử. Và căn tính thần linh của Đức Giê-su sẽ rạng ngời nhất nơi mầu nhiệm Vượt Qua,
như viên Đại Đội Trường Roma đã tuyên xưng khi chứng kiến cách Đức
Giê-su chịu thương khó :
« Quả thật, người này là Con Thiên Chúa ».
Còn một lý do khác nữa, khiến cho họ không thể đón
nhận Đức Giê-su, đó là lòng ghen tị. Người ghen tị không chấp nhận sự khác
biệt ; họ ham muốn và muốn sở hữu tất cả những điều tốt mà người khác có.
Nhưng điều này là không thể được ; và thay vì bình an đón nhận sự khác
biệt, họ tìm cách phá hủy những điều tốt nơi người khác ; hay ít nhất, cảm
thấy vui mừng và hả hê khi người khác bị tai họa. Và đó chính là thái độ ghen
gị của những người lắng nghe Đức Giê-su trong Tin Mừng. Trước hết, họ lắng nghe
Đức Giê-su với lòng thán
phục ; nhưng sau đó, họ muốn Đức Giê-su cũng làm những gì mà Ngài đã làm ở những nơi
khác : « Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại
Ca-phác-na-um, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào! » Và dường
như Đức Giê-su cố ý làm cho
lòng ghen tị này phải lộ ra với tất cả sức mạnh hủy diệt của nó, khi kể lại
chuyện của các ngôn sứ Elia va Elisa. Hơn nữa, Đức Giê-su đã so sánh số phận
của mình với số phận của các ngôn sứ : « không một ngôn sứ nào được
chấp nhận tại quê hương mình. »
Quả thực, khi nghe Đức Giê-su nhắc lại chuyện cũ xong, và vì họ không có ngay
được điều họ đòi hỏi, họ quay ra phẫn nộ ; sự phẫn nộ này tất yếu dẫn đến
bạo lực : « Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành -thành này được xây
trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực ». Như thế,
hành vi phá hủy là điểm tới tất yếu của lòng ghen tị. Và những gì xẩy ra ở
Nazareth đã loan báo cuộc Thương Khó của Đức Giê-su rồi.
Nhưng thay vì trả đũa bạo lực bằng bạo lực, Đức
Giê-su « băng qua giữa họ mà
đi. » Trong mầu nhiệm Thương Khó cũng vậy, Đức Giêsu thinh lặng vượt qua
giữa cơn lốc phản bội, ghen tị, sỉ nhục, gian dối, bạo lực để đi qua bờ bên kia
của sự sống mới.
Đó là cung cách của mầu nhiệm Vượt Qua, và cũng là
cung cách của tình yêu, như Thánh Phao-lô nói : « Tình yêu chịu đựng
tất cả, tin tưởng tất cả, hi vọng tất cả, kiên nhẫn tất cả ». Đó chính là
dấu vết thần linh được tỏ hiện nơi ngôi vị của Đức Giê-su, dành cho những ai khao khát Thiên Chúa để dẫn họ
đến lòng tin và sự sống.
(Lm Giuse
Nguyễn Văn Lộc SJ)
CẦU NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu là suối nguồn của tình yêu, Chúa là Thiên Chúa Thật và là người thật. Chúa đã chọn cách làm người để đến với chúng con, ở giữa chúng con và muốn nên một với chúng con. nhưng vì so sánh hơn thua và ghen tỵ nên chúng con đã đẩy Chúa ra khỏi cuộc đời mình cho dẫu Chúa đã dành trọn cuộc đời để bày tỏ tình
yêu cho nhân loại chúng con. Chúa đã hiến dâng cuộc đời để mang lại niềm vui và
hạnh phúc cho nhân loại chúng con. nhưng chúng con đã không nhận ra. Chúng con xin lỗi Chúa và xin ơn tha thứ của Chúa.
Xin cho chúng con luôn biết mang niềm vui, sự ủi an, nâng đỡ đến cho mọi người. Xin dạy chúng con biết sống yêu thương như Chúa đã yêu thương chúng con. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét